Ads 468x60px

Saturday, August 17, 2013

Trung thu ! Tuổi thơ trong tôi là...


Tùng dinh dinh chắc tùng tùng dinh dinh….
Đến mãi tối nay nghe được giai điệu này tâm hồn tôi mới thẫn thơ về những ngày thơ ấu dưới ánh trăng rằm tháng 8. Bởi dù thành phố này đã lên đèn cho các khu bán bánh trung thu nhưng nó vẫn không khiến được người quê như tôi cảm nhận rằng không khí tết trung thu đang đến.

Nhớ mỗi mùa trung thu sắp đến, đám con nít trong xóm chúng tôi chụm lại bày kéo, tre, lon, ống…ra khắp nơi để cùng nhau làm lồng đèn rước chị hằng- chú cuội xuống chơi trăng. Hồi ấy nhà nghèo lắm không được như đám con nít đầu xóm được ba má mua cho lồng đèn điện vừa phát nhạc vừa sáng đèn đi chơi trăng không sợ mưa làm tắt nến nên tụi tui mới phải tự làm, nhưng rồi mới thấy tự làm chơi còn thích hơn. Lon sữa bò uống hết từ tháng trước được rửa sạch để dành làm vỏ lồng đèn, đục mấy lỗ xung quanh, gắn nến, bánh xe, chăn thu rồi lắp vào cây tre hay nứa chuốt thon gọn để khi đẩy nó đi nó sẽ phát ra tiếng kiu ken ken với ánh sáng lung linh lộng lẫy của nến, nhìn mà thích muốn thét lên cơ ấy.


Ra đầu xóm, chỗ khu phố họp mặt, nhận bánh kẹo xong cả đám chạy đi ra sân sau trường học nơi có cây cổ thụ to thiệt to để gom đồ ăn và lồng đèn lại chuẩn bị phá cổ kiểu tụi con nít. Vừa ăn vừa chơi rồng rắn lên mây, kéo co, ken quả, chơi đến khi người ướt đẫm mồ hôi, sương đêm lành lạnh, ba má kiu mới chịu về,hj, chứ không phải mệt mà về.
Đó làm đám con nít, còn người lớn, hôm trăng tròn tháng 8 thường thấy má tui cùng mấy bác nữa kéo ghế ra ngoài sân ngồi nhăm nhi miếng bánh, uống tách trà, nhìn trăng rồi kể chuyện ngày xưa đi chơi rước đèn bị nhát ma,bị chó dí, ai nghe cũng cười toe toét. Lâu lắm rồi mới thấy ba với má cười giòn tan như thế, chứ thường ngày cứ bận bịu với gánh xôi rồi cơm áo gạo tiền cho lũ con mà gương mặt cứ nhăn nhít lại chẳng nở được một nụ cười nhéch mép do quá mệt rồi.
Rồi dần cũng lớn lên theo thời gian, đứa nào đứa nấy công ăn việc làm, mỗi nơi khác nhau chẳng còn được tụ tập nữa nhưng cái hình ảnh tuổi thơ ngày nào mãi không sao quên được, bởi thế tôi cứ nhủ rằng, sau này sẽ về quê làm ăn sinh sống cho con cái nó biết mùi vị tuổi thơ toẹt vời ông mặt trời ấy, chứ cứ như con nít thành thị suốt ngày học hành rồi ôm ipad, iphone thấy mà chán.Phải để chúng biết truyền thống người Việt Nam là như thế nào, ý nghĩa ra sao thì đó mới là động lực khiến đám nhỏ sau này cố gắng làm theo lời Bác yêu nước, dựng nước và giữ nước hơn chứ.