Ads 468x60px

Sunday, June 5, 2011

Dạy con kiểu nào: Đông hay Tây? P2

Tâm thế khác biệt

Amy Chua, giáo sư luật ĐH Yale, đã được tặng biệt danh “mẹ Hổ” do quyển hồi ký “Khúc chiến ca của mẹ Hổ” viết về cách bà nuôi dạy thành công 2 con gái: Sophia 18 tuổi, từng biểu diễn piano năm 14 tuổi ở Carnegie Hall và vừa được cả hai ĐH Harvard và Yale đồng ý tiếp nhận; trong khi Lulu, 14 tuổi, luôn là học sinh xuất sắc và mới đây đã được giáo sư violin của Trường Julliard nổi tiếng nhận làm học sinh riêng.

Dạy con kiểu nào: Đông hay Tây?, Làm mẹ, day con ngoan, day con kieu tay, day con, lam cha me tot, lam me, nuoi day con ngoan, day con kieu dong, dong tay xung dot trong cach day con
Tôi nghĩ có sự khác nhau rất lớn về tâm thế giữa các bậc cha mẹ Trung Quốc và phương Tây

Đầu tiên, tôi nhận thấy các bậc cha mẹ phương Tây cực kỳ quan tâm tới lòng tự trọng và tâm lý của con cái họ. Các bậc cha mẹ Trung Quốc thì không. Họ chỉ thừa nhận những mặt mạnh chứ không phải sự yếu ớt, và kết quả là họ hành xử rất khác nhau.

Ví dụ nếu một đứa trẻ về nhà với một điểm A trừ, các bậc cha mẹ phương Tây sẽ khen ngợi con. Còn bà mẹ Trung Quốc sẽ há hốc vì kinh hoàng và hỏi có gì sai trái vậy.

Nếu một đứa trẻ về nhà với điểm B, một số cha mẹ phương Tây cũng sẽ khen ngợi chúng. Những bậc cha mẹ phương Tây khác tỏ ra không hài lòng nhưng họ sẽ cẩn thận không để đứa trẻ cảm thấy bất an...

Khi con em họ không làm bài tốt, các bậc cha mẹ phương Tây cho rằng chúng không có năng khiếu. Nếu điểm số không cải thiện, họ sẽ gặp hiệu trưởng để phản đối cách dạy môn học đó hay nghi ngờ giáo viên.

Còn nếu một đứa trẻ Trung Quốc đạt điểm B, đầu tiên sẽ có một vụ bùng nổ la ó. Bà mẹ Trung Quốc đó sẽ cùng con làm lại bài tập hàng chục, hàng trăm lần đến khi đứa trẻ lên được điểm A.

Các bậc cha mẹ Trung Quốc yêu cầu điểm số hoàn hảo vì họ tin con họ có thể đạt được, nếu không thì là đứa trẻ chưa đủ khổ luyện. Đó là lý do vì sao các kết quả kém thường dẫn tới việc chỉ trích, trừng phạt và sỉ nhục đứa trẻ. Cha mẹ Trung Quốc tin rằng con họ đủ mạnh mẽ để chịu đựng sự tủi thẹn và sẽ cố gắng hơn.

Thứ hai, các bậc cha mẹ Trung Quốc tin rằng con họ nợ họ mọi thứ... Có thể đó là cái gì đó pha trộn giữa sự hiếu thảo, đạo làm con của Khổng giáo và rằng cha mẹ đã hi sinh quá nhiều cho con cái...

Ngược lại, tôi không cho rằng phương Tây chia sẻ quan điểm đó. Chồng tôi, Jeb, có cái nhìn đối lập này. “Trẻ con đâu có chọn cha mẹ chúng - có lần anh nói với tôi như thế - Nếu những bậc cha mẹ sinh con mình ra thì chính họ phải có trách nhiệm cung ứng cho chúng. Trách nhiệm của các con sẽ là đối với con cái của chúng nó”.

Thứ ba, các bậc cha mẹ Trung Quốc tin rằng họ biết điều gì là tốt nhất cho con cái mình, vì vậy họ không buồn đếm xỉa gì đến những khát khao của con. Đó là lý do tại sao các cô gái Trung Quốc không thể có bạn trai khi còn học trung học và tại sao trẻ em Trung Quốc không thể tham dự các buổi cắm trại qua đêm...

Đừng hiểu sai ý tôi. Không phải các bậc cha mẹ Trung Quốc không quan tâm tới con cái họ. Ngược lại, họ sẵn sàng hi sinh tất cả cho chúng. Chỉ có điều đó là một kiểu nuôi dạy con hoàn toàn khác!